Có một thứ âm thanh người
ta mang theo suốt cuộc đời!
Mang theo mà vẫn nhớ!
Nhớ da diết, nhớ không
nguôi!
Âm thanh ấy mỗi lần nghe
là trái tim đập nhanh hơn, hồi hộp hơn, náo nức hơn: Âm thanh của tiếng trống
trường!
Cuộc sống của chúng ta luôn rộn rã, đầy ắp những âm thanh của đất
trời, của thế giới xung quanh…, những âm thanh ấy đến rồi đi bình lặng như
dòng sông nước lớn, nước ròng.
Nhưng có một thứ âm thanh người ta mang theo suốt cuộc đời.
Mang theo mà vẫn nhớ!
Nhớ da diết, nhớ không nguôi!
Âm thanh ấy mỗi lần nghe là trái tim đập nhanh hơn, hồi hộp hơn,
náo nức hơn: âm thanh của tiếng trống trường!
Ngày
Khai trường, các trò như những thiên thần áo trắng, mắt trong như ngọc, tưng bừng vào năm học mới.
Nắng như dát vàng trên mọi nẻo đường, trên khắp mọi ngôi trường được trang
hoàng lộng lẫy, băng rôn, khẩu hiệu… Trên những bó hoa tươi thắm, những hạt
sương như hạt ngọc long lanh chờ giây phút mở đầu năm học mới
Tùng...tùng...tùng... tiếng trống Khai trường rộn rã vang lên, lan
tỏa vào không gian, lướt qua những cánh đồng vàng đến với nghững làng quê yên ả,
vào tận mỗi mái nhà. Bao trái tim náo nức.. tiếng trống trường thân thiết ngân
nga thấm sâu vào tiềm thức, trở thành một phần kí ức của tâm hồn..
Tiếng trống mỗi sáng mỗi chiều cứ bình dị vang lên, bay đi khắp
các hành lang, len lỏi vào từng lớp học, lắng đọng vào tim các cô cậu học trò!
Không gian sân trường như rộng, như cao đẹp đáng yêu hơn! Và cũng từ đây, tiếng trống trường nâng cánh cho
bao khát vọng bay cao đến những khung trời mơ ước.
Tiếng trống trường, gắn liền với những thời điểm thiêng liêng nhất
của tuổi học trò: tiếng trống khai trường, tiếng trống bế giảng.
Tiếng trống khai trường mở ra một thế giới mới, kiến thức mới
trường mới, lớp mới, thầy cô mới và bạn bè cũng mới.
Tiếng trống bế giảng kết thúc một năm học, một thời áo trắng,
đâu đó những giọt nước mắt tiếc nuối của các cô cậu khối 12 chuẩn bị ra trường…đang
nôn nao về giảng đường Đại học.
Tiếng trống trường giục giã, đã đi vào trái tim của biết bao người;
khơi nguồn cảm hứng cho ai đó mà mái đầu đã lốm đốm bạc cứ thổn thức hoài, nhớ
da diết cái thuở thiếu thời, chung trường, chung lớp, chung những vui buồn tuổi
học trò… thoắt đã qua nhanh và không bao giờ trở lại.
"Vừa mới đấy đã bao năm cách biệt
Bạn bè ơi giờ ở những nơi đâu
Nghe tiếng trống sao chẳng về tụ lại
Trước sân trường ríu rít nắm tay nhau"*…
Ai đã đi qua mái trường, dù mai ngày có đi đâu, về đâu; hay sớm
chiều gắn cuộc đời với miền quê dân dã, thì tiếng trống trường kỉ niệm, tiếng
trống thiêng liêng, vẫn vang xa, vang xa như níu như giữ bước chân tuổi học
trò…Và trong sâu thẳm trái tim, ta hiểu và cảm được ơn sâu sắc Thầy Cô:
"Giờ mới biết từng hồi trống ấy
Làm tóc thầy từng sợi bạc rưng rưng"**
Có lẽ không ai trong chúng ta có thể quên được những âm
thanh dung dị mà hùng tráng, thường vang lên khắp không gian lộng lẫy cờ
hoa của buổi khai trường đầu thu. Nó đã trở thành một mảnh hồn người thời cắp
sách.
Chưa ai có thể khẳng
định tiếng trống trường có từ bao giờ? Nhưng đối với những ai đã
từng đi học, thì âm vang tiếng trống trường ngày khai giảng luôn là thứ
thanh âm rộn ràng mà ấm áp, trong trẻo và thiêng liêng biết nhường nào.
Thời gian sẽ làm con người già đi theo
năm tháng, nhưng tiếng trống trường hôm qua, hôm nay, ngày mai, sẽ luôn trẻ mãi với thời gian! Vẫn những âm
thanh “Tùng!... Tùng… Tùng …” thân thương ấy vang lên, triệu trái tim lại thêm
nguồn năng lượng mới, đầy tin yêu và hi vọng về tương lai đầy tốt đẹp.
*, **: Thơ Chữ
Văn Long